Hoa thiên lý

Nghiêng nghiêng đôi giàn thiên lý
Từ lòng sỏi đá lên xanh
Thơm ngát tình người chiến sĩ
Vươn cao lớp lớp trưởng thành

Gió mách bướm ong tìm lại
Khi đoàn xe tung bụi hồng
Nắng ngủ rực vàng ngoài bãi
Vùng xanh từng đợt tiến công

Muối trắng những vầng trán sạm
Thấm sâu mạch đất ngày ngày
Hoa lá ngẩng chào ve vẩy
Gió chiều toả ngát hương say

Mấy đám “lơ khơ” ầm ĩ
Đôi chàng lẳng lặng hôn hoa
Đâu đấy chuỗi cười hoan hỉ
– Cậu mô vừa được thư nhà?

Báo mới in nhà máy mới
Sực thơm mùi gỗ từng trang
Náo nức hàng quân: dòng chữ
Tin vui sóng điệp gió ngàn

Bóng đa nào trùm giếng khơi?
Rúc rích từng đôi tri kỷ
Môi thơm ngát tựa tên người
Đẹp tựa lời thơ thủ thỉ

Ríu rít từng đàn chim sáo
Qua đồi, sà sát mái tranh
Ngoái vội căn nhà “hạnh phúc”
Dăm cô sóng ngực rập rình

Tiếng sáo thương về xóm cũ
Đồng xanh sương lên mơ màng
Như tự tấm lòng cao rộng
– Kẻng rồi. Ý đẹp ngân vang

Những con mắt vuông đĩnh đạc
Dõi nhìn xa xa, xung quanh
Người vợ trẻ nào đứng đó
Chỉ cho con những ánh đèn

Và một vì sao sáng mãi
Dưới trời trăng sữa mênh mông
Gờn gợn sóng thơm chảy trắng
– Ai đi qua giữa giấc nồng?


9-1958

Nguồn: Thơ Nguyễn Mỹ, Hội Văn nghệ Hà Nội, 1993