Làng quê đa sự

Ngọc Bái

            Không phải để tâm tới nhà Vanh “sùi” ấy làm cóc khô gì. Việc mình mình làm việc họ họ làm. Anh em huyết thống mấy đời đấy nhưng từ lâu nhà mình nhà họ coi nhau còn hơn ao bèo nước lã. Nó cậy nó là cán bộ thoát ly, coi anh em làng xóm bằng nửa con mắt. Mình chả có gì bì được với nhà nó. Bây giờ về hưu, cũng là dân chứ tranh bá đồ vương nước mẹ gì. Cứ hình dung mấy chục năm trước nó có coi nhà mình ra cái thá gì đâu. Lúc nào cũng cong cớn vì cả nhà nó hưởng tem phiếu không phải lo lắng bợn cợn một chút nào về nỗi vật lộn cơm áo vất vả ngược xuôi. Vợ nó trắng phây phây. Khi ở quê thì tứ thời chân đất không biết tới cái mầu guốc dép là gì. Quần áo vá chằng vá đụp. Không có chiếc nón lành để đi chợ. Nói thì ngọng líu ngọng lô. Thế mà thằng chồng thoát ly, làm ở ngành kinh tế kinh teo gì đó, làm sao một lúc kéo được cả đàn vợ con láo nháo sung vào hưởng chế độ cơ quan nhà nước với năm miệng ăn theo, hàng tháng phiếu gạo phiếu thịt sẵn không phải nắng mưa đồng áng tối tăm mặt mày. Gặp người làng mặt cứ vênh lên lườm giời. Cái ngữ ấy tưởng không dám vác mặt về làng. Thế mà giờ mặt dày mày dạn nhơn nhơn không biết xấu hổ. Lại còn ra vẻ người hàng tỉnh về. Chẳng qua là thất thế, không trụ lại được ở cái nơi người đông đất chật sớm bảnh mắt đã sặc mùi xăng ô tô xe máy, còi rú đinh tai nhức óc. Cái thằng cha đỡ đầu cho nó tếch về Hà Nội rồi, chẳng còn chỗ dựa nữa, nên mới tìm cách dò về quê, chứ bộ dạng gì.

– Gớm, kệ người ta. Miệng ông ăn phải dáy chắc? Thừa hơi nói tới quân mặt dơi mắt trắng môi thâm ấy.

– Thì cũng nói cho thằng quí tử nhà mình nó biết. Liệu mà tránh quân ấy ra. Ngày trước nó khinh mình thì bây giờ mình cũng có quyền khinh lại nó.

– Thôi thôi, tôi đã bảo ông thôi mà. Chẳng qua người ta đánh hơi thấy đất quê đang được đền bồi quy hoạch lên giá nên mới dò về quê đấy. Thính mũi lắm. Nghe nhà ấy đâm đơn ủy ban xã đòi chia đất hương hoả với thằng anh vốn ốm dặt ốm dẹo, trước nó có nhòm nhỏ gì đâu, ma đất nó ám thôi. Mà cũng chẳng liên quan liên tỉnh gì đến mình, chuyện anh em nhà họ kệ họ.

– Chả kệ họ thì sao? Nhưng phải biết để mà hành xử. Tôi nhắc là nhắc cái thằng Xước nhà mình, bà phải cảnh giác với nó, đừng thấy cái con La nhà ấy ngực có khe quần không che hết rốn mà ve ve vãn vãn là không được. Họ hàng cũng là họ hàng xa. Bây giờ chúng nó có coi là gì!

Ngồi ngất ngưởng vắt chân trên chiếc sa lon gỗ nghiến sang trọng mới sắm, thỉnh thoảng mới quơ tay vớ ấm nước trên chiếc bàn lót tấm kính dày cộp, rót đầy chén nước trà, tợp luôn một hơi, rồi rít một điếu thuốc lào, ngửa cổ phả từng cuộn khói từ trong miệng trong mũi ra. Luật “hói” chuyện với vợ trong làn khói thuốc mịt mờ. Cốt là để cho thằng Xước quí tử đang nằm trong buồng nghe được. Đã sáng bảnh mắt nó còn oằn oại trong chăn chưa chịu dậy.

– Mấy ngày nay nghe thiên hạ nói, nó với con La nhà Vanh “sùi” cứ xoắn lấy nhau. Không được phép! Nhà ấy với nhà mình khác nhau xa. Bây giờ mình cũng chả kém cạnh gì. Nhờ có con đường nhà nước đánh qua làng, đất nhà mình xưa có rao rách miệng chẳng ai thèm mua. Vậy mà chỉ có một vạch trên bản đồ quy hoạch làm đường cao tốc qua là có bạc tỷ đút túi. Thật, hơn cả nằm mơ. Có tiền là có nhà, có tiện nghi. Cơ ngơi này kém gì nhà Vanh “sùi” trên tỉnh. Nó thì lợi dụng chức tước mới có. Còn mình là do đất đai ông cha để lại. Bây giờ nó thấy ở làng đất đai được nhà nước đền bồi, không phải mồ hôi nước mắt gì mà cầm hàng đống tiền. Ngốt quá nên mới tìm về đòi chia đất hương hoả với anh nó. Đấy, thử so mà xem, nó kiếm được của nhà nước, bị người đời khinh thường, chứ còn mình là do đất đai tổ tiên để lại, ai nói vào đâu được? Có móc ngoặc với thằng cha làm dự án tính thêm chút đỉnh cũng vẫn còn trong sạch chán. Giời cho còn khoẻ còn khối thời gian để mà hưởng lộc.

– Ông cứ lẩm nhẩm mãi làm gì? Bảo đi ra trụ sở gặp Ban quản lý dự án đòi nốt tiền mà chưa đi, cứ cà kê mãi.

– Nhà nước người ta làm việc có giờ giấc. Bây giờ mới bảy giờ mười lăm, còn những mười lăm phút nữa kia mà. Đây ra đấy mươi phút chứ mấy!

– Mình đến sớm vẫn hơn!

– Thì đi!

Luật “hói” khật khưỡng ra khỏi nhà, còn nói với lại, bảo thằng Xước nó dậy đi, có chạy rốt đa cái xe thì phải cẩn thận, cái xe mới mua một đống tiền đấy, đừng có để va quệt. À mà hôm nay bà đi chùa à? Thế thì bảo nó trông nhà. Cẩn thận kẻo trộm.

Xước uể oải tung chăn ngồi dậy. Ngáp mấy ngáp rõ dài.

Luật “hói” vừa đi vừa huýt sáo. Giai điệu lẩm nhẩm trong đầu bằng lời ca đã được xuyên tạc đến méo mó. Khi có tiền liền đánh bạc, mà đánh bạc sợ gì thua, dù mưa nắng sớm trưa, ta ngồi chơi xới bạc, xoá sạch hết ưu phiền, tiền ta sẵn ta chơi… Vợ Luật kêu hát gì mà nhố nhăng vậy? – Cả đời nghèo túng, giờ một lúc được nhà nước đền bồi hàng cục tiền, tội gì mà không chơi. Nhà xây rồi. Xe sắm rồi. Ruộng vườn chẳng còn gì, lấy đâu ra việc làm, thì chơi có gì là lạ? Cả làng cả xóm chơi chứ riêng gì mình. Nói là ra trụ sở gặp Ban quản lý dự án mà chân Luật lại ngoắt về phía đầu làng nơi mấy con bạc đang chờ.

– Bảo dậy mà vẫn còn ngáp à? Mày đã nghe thấy bố mày dặn gì chưa? Chiếc xe là cả một bịch tiền ném vào đấy. Đừng có để sứt sát gì.

– Nghe thấy rồi! Nói lắm, sốt ruột.

– Còn chuyện con La nữa. Cấm! Nhà mình với nhà nó không có hợp nhau. Bố nó thất thế trên tỉnh. Đã giàu có còn về quê đòi đất hương hoả của thằng anh nghèo kiết xác.

– Mẹ lắm chuyện. Không phải việc nhà mình!

– Thì thiên hạ người ta đồn ầm lên đấy. Rõ dơ!

– Mẹ tắt cái đài rè của mẹ đi. Thiên hạ thế nào mặc kệ người ta.

– Ơ cái thằng này, láo nhỉ, dám chặn họng mẹ thế à?

– Láo, lúc nào cũng láo láo!

– Mày đừng có chẹn họng mẹ mày. Nhớ ở nhà trông nhà để mẹ đi lễ chùa.

– Mai đi không được à?

– Nhưng mẹ sắm lễ rồi. Hôm nay mới là ngày đi chùa.

– Vẽ vời. Mẹ đi rồi về nhanh đấy!

– Xong mẹ về. Nhớ trông nhà cẩn thận đấy. Thời buổi trộm cắp như rươi.

– Mẹ đi cho nhanh đi! Về để con còn đi chạy rốt đa xe.

– Cẩn thận đấy nhé! Đợi mẹ về mới được đi đấy!

– Mẹ cứ yên trí.

Nói vậy nhưng nữ chủ nhà còn phải vôi ve cái mặt, kẻ lông mày vút con chỉ, tô mắt tô môi một lúc lâu mới ra khỏi nhà. Vợ Luật khệ nệ túi vàng hương. Thời buổi đền chùa đình đám lên ngôi. Không biết đi đền chùa là thiệt thòi lớn. Có phải người ta bỏ tiền tấn ra tu bổ, xây đền xây chùa là vô cớ đâu? Có chuyện cả đấy. Không thế lấy đâu chỗ để cho vợ con các ông lớn đi cầu tài cầu lộc cầu quyền cầu chức, cho chóng thăng quan thăng tiến, đứng trên thiên hạ, vơ vét thật nhiều, anh em họ mạc được kéo đàn kéo lũ nắm giữ những vị trí ngon bở trong các cơ quan đoàn thể. Cứ theo các bà mệnh phụ của các quan chức thì cầu cúng hiệu nghiệm lắm. Nhỏ thì hầu đồng, lớn thì lễ hội. Không linh ứng thì nơi nơi bỏ tiền tỷ ra tổ chức lễ hội làm gì? Cầu được ước thấy mà. Như lời các bà kể thì trần sao âm vậy. Bên kia họ cũng cần nhiều tiền nhiều vàng, cũng có chuyện phải cầu cạnh. Họ cũng cần tiện nghi, nên mới phải sắm đô la, sắm ô tô xe máy, ti vi, láp tốp, hoá cho họ dùng. Lễ to thì lộc lớn. Cúng tiến nhiều thì thánh thần thương! Nhưng cũng có người bảo làm vậy vô tích sự, bởi bên kia họ linh thiêng liêm chính lắm, đốt tiền giả, đốt ti vi tủ lạnh ô tô xe máy giả, để người trần ngửi khói thôi. Họ đâu có cần. Thật chẳng biết nghe ai. Thôi thì cứ lễ. Biết đâu chẳng được phù trợ. Vợ Luật nghĩ vậy. Tốt nhất là gửi cho các cụ khoản đô la âm. Bây giờ giao thương toàn cầu, các cụ sử dụng cho tiện.

Thằng Xước một mình ở nhà tha hồ quậy. Không ai xét nét nó vào lúc này. Nó vớ chiếc Nokia đắt tiền, gọi:

– Em à? Sang với anh đi.

– Em sợ bố mẹ anh lắm!

– Sợ gì? Tếch cả rồi! Bây giờ ở nhà có mỗi mình anh làm chủ cả thế giới.

– Chút nữa được không cưng?

– Sang ngay! Rồi anh cho đi tập lái xe.

Chưa đầy mươi phút, chiếc xe Vespa láng coóng lướt nhẹ nhàng vào nhà Luật “hói”. Một cô gái ăn mặc sành điệu, váy thậm ngắn, áo hai dây, treo sơ sài bộ ngực rất chi vâm váp.  Xước chạy ra đon đả dắt xe vào sân.

– Em nhanh thế?

– Anh bảo sang ngay còn gì?

– Vào nhà đi, vào nhà đi!

Chỉ một loáng sau hai đứa đã xoắn vào nhau trên chiếc sa lon gỗ nghiến mới trước đó bố thằng Xước vừa ngồi.

– Này, bố mẹ anh vẫn không đồng ý chuyện chúng mình à?

– Không đồng ý rồi cũng phải đồng ý.

– Liều thế, tránh vào chỗ khuất hơn rồi hẵng…được không?

– Nhà mình, việc gì phải tránh?

Hai tay Xước sục sạo không thương tiếc vào những vùng kín đáo của La. Cô gái rên ư ử như mắc chứng động kinh. Không chịu được nữa La níu vật Xước xuống. Chỉ còn hai đứa thở và rên, cuống quýt, cuồng nhiệt như giữa đấu trường. Mệt phờ, Xước nằm vật ra. Cô gái bật dậy chạy vào nhà tắm.

Hai đứa mở tủ lạnh lấy sữa chua bón cho nhau. Rõ như hai con chim bồ câu mớm mồi, trông vừa âu yếm vừa tởm tởm. Thằng Xước hỏi:

– Chuyện đất đai nhà em sao rồi?

– Vẫn nhì nhằng vậy. Em có để ý gì đâu. Chuyện ấy là của bố mẹ em.

– Nhưng đất của bác em có vào diện quy hoạch đâu, đòi làm gì cho mất công.

– Bố mẹ em bảo đất hương hoả phải có phần. Chờ đấy biết đâu sau này có giá.

– Các ông bà tính toán ghê thật!

– Mà nghĩ cũng tội ông bác em gầy nhom nhom, bảo với bố mẹ em rằng, xin chú thím nghĩ lại, đất này còn thờ ông bà tổ tiên, cắt cho chú thím một mảnh anh chị không tiếc, nhưng thiên hạ chê cười. Thế mà bố mẹ em cứ khăng khăng đâm đơn lên uỷ ban xã.

– Về đây, bố mẹ em đã mua nhà của hợp tác thanh lý rồi cơ mà?

– Nhưng đất đai là nỗi đam mê vô tận của bố mẹ em. Em thương bác bá em nghèo xơ xác, nhưng mình là trẻ con không làm gì được.

– Thôi kệ chuyện các ông bà già. Bây giờ ta đi chơi. Cất chiếc Vespa của em vào kia. Ta có quyền phóng ô tô đi để dành cho em tập lái.

– Cưng của em thật là tuyệt vời!

Chiếc xe Toyota Camry 2010 mới khựng từ từ lăn bánh ra khỏi ga ra, thẳng tiến về phía cánh đồng đầy bụi phủ.  Đường sá ở đây đang xây dựng, khói bụi nghẹt thở. Đám thanh niên không coi tính mạng mình là gì vẫn phóng xe máy như điên. Khủng khiếp nhất là mùa hè. Mặt ai cũng kín trong khẩu trang. Đã nóng nực càng thêm bức bối. Ấy vậy mà cô cậu ở đây ngồi trong xe máy lạnh, mát lẹm. Cảnh tượng thật tương phản. Đúng, ở đời này may hơn khôn. Nếu không có vài tỷ đền bồi đất đai thì bao giờ cái kiếp nhà Xước mới được ngồi xe sang trọng từng này? Được tiền không mua sắm ngay là mất giá. Đồng tiền xuống giá như có ai ăn cướp. Đầu năm có thể mua được căn hộ, cuối năm chỉ đủ mua gạch.

– Sao bố mẹ anh chiều anh vậy? Xe mới coong mà dám đưa đi tập.

– Ấy đã một đời xe rồi đấy. Xe trước là chiếc cà tàng, cốt cho anh sử dụng thông thạo, bán đi, rồi mới mua xe mới. Xe này là chiếc thứ hai đấy.

Còn La ở thành thị, bố mẹ có máu mặt, đi xe sang như cơm bữa. Nhà Vanh “sùi” nổi tiếng kiếm tiền dự án, giờ nghỉ hưu không còn kiếm chác được gì. Về quê là để đổi gió. Giá như chịu khó học hành thì bây giờ La đang ngồi ở ghế một trường Đại học nào đó. Nhưng trời ban cho đức tính lười học, cho nên còn chờ cơ hội học tiếp chuyên tu hay tại chức gì cũng được.

Về quê rất hợp với tính phóng khoáng của La. La cũng vui vì gặp Xước là đứa ga lăng nhà quê sẵn sàng không tiếc tiêu tiền của bố mẹ. Lại còn được rủ đi tập lái xe. Ở thành phố làm gì phóng khoáng như vậy.

– Em về quê thấy thế nào?

– Rất thích, rất phù hợp với cá tính của em. Đi chơi trên đồng làng rất thoải mái. Em định sẽ làm một phòng văn ở chỗ bố mẹ em được thanh lý ý, để lúc cao hứng ngồi viết sách.

– Em lãng mạn quá. Bây giờ viết sách có mấy ai đọc?

– Kệ họ, em viết cho em. Khối đứa tuổi em nó viết truyện sếch hay lắm.

– Truyện thế nào?

– Như khi nãy em với anh ở nhà ấy. Truyện đó viết ra bảo đảm đắt như vàng.

Xe vòng vào bãi đất bằng bỏ trống đang của một dự án “treo” nào đó, cỏ đã mọc xanh rì. Nơi này tha hồ tập cho xe vòng vèo tiến lùi thoả sức. Xước trao tay lái cho La. Thế thế, phải biết kết hợp nhịp nhàng. Quan sát, xử lý các tình huống. Đúng rồi đúng rồi, em thông minh lắm, kiểu này chỉ mấy hôm là có thể lăn bánh xe ra đường. Em run lắm. Không lo gì. Con gái lái xe trông dáng rất đẹp. Anh chỉ khéo nịnh.

Cũng phải về thôi, về muộn gặp bố mẹ anh, em sợ lắm!

*

Luật “hói” chắc vớ bẫm trong chiếu bạc nên khi trở về nhà miệng hát oang oang. Khi có tiền liền đánh bạc, mà đánh bạc thật hay, tiền lập tức trao tay, nơi thằng thua phải chịu, đánh cho hết cơn nghiền, tiền cứ đến liên miên. Ngày tìm nhau liên tiếp, đánh cho quên tháng ngày, rồi cùng nhau vui chơi, đến khi nao nhẵn túi…Tiếng hát chỉ được dừng lại khi thấy vợ Luật hớt hơ hớt hải quát gọi:

– Ông về ngay, nhà mình có chuyện rồi.

– Chuyện gì?

– Chuyện…chuyện…

– Gì mà cuống lên thế?

– Thằng Xước nhà mình bị tai nạn ô tô.

– Ai bảo?

– Người ngoài đồng về báo.

– Ô tô nào?

– Ô tô nhà mình.

– Tôi đã nói rồi mà, không được để sứt sát.

Vợ chồng Luật “hói” chạy hộc tốc ra phía cánh đồng. Từ xa đã thấy đám đông xúm đông xúm đỏ. Người ta đang tìm cách đưa nạn nhân ra khỏi xe. Không còn phải ngạc nhiên. Đó chính là chiếc xe của Luật “hói”.

Thằng Xước máu me khắp người. Mắt lồi ra. Kéo được thằng Xước ra khỏi xe, nó chỉ kịp nói thều thào “bố” rồi lịm đi. Vợ Luật nhìn thấy con, ngất sỉu luôn.

Sau mới rõ, trên đường về nhà, Xước trao tay lái cho La, ngồi kèm cho La lái. Loạng quạng đâm vào đít chiếc xe công nông đỗ cạnh đường. Đầu chiếc Camry bẹp dúm. Chiếc đèn pha vỡ tan tành.

La cũng bị thương. Nhà Vanh “sùi” nghe tin con gái bị tai nạn, vội vàng có mặt tại hiện trường, rồi cấp tốc chở con gái đi cấp cứu. Mặc cho những con mắt không mấy thiện chí nhìn theo.

Kết cục bi thảm. Dân làng nói không tiền cũng khổ mà nhiều tiền cũng khổ!

Vào khoảng trăm ngày cho Xước, Luật “hói” gặp Vanh “sùi” trên đoạn cổng làng, đã lâu lắm họ mới lại gật đầu chào nhau. Cô La bụng chửa hơn ba tháng, tới nghĩa địa làng cắm hoa lên mộ người xấu số. Cô xin được đến thắp cho người yêu nén nhang.

 

             5-2010