Chả tội gì không chơi

NGỌC BÁI

Truyện ngắn

Phải nói ngay rằng tôi sinh ra trong một gia đình nền nếp, cho nên việc chơi bời bê bối là chuyện cấm kỵ. Cha mẹ tôi đều là công chức ngành giáo dục, yêu cầu cách sống con cái hơi cao. Nhà có hai chị em gái. Hai chị em tôi tuân thủ khuôn phép lễ giáo gia phong. Có nghĩa là chưa bao giờ làm trái ý cha mẹ.

Ngay cả chuyện tình duyên cũng vậy, hai chị em tôi hầu như chỉ biết vâng lời. Bởi trong ý nghĩ của cha mẹ chúng tôi, sự lựa chọn của cha mẹ bao giờ cũng đúng. Và chúng tôi cũng cho là như thế. Chị tôi an phận đã đành, tôi cũng an phận. Có nghĩa là cha mẹ tôi đã nhắm cho chúng tôi nơi có thể an tâm gửi gắm cả cuộc đời. Chị tôi được gả cho con một nhà khá giả, chuyện kiếm sống không phải lo. Còn tôi, được cha mẹ tôi nhắm cho con một người bạn đồng nghiệp. Tôi cười thầm trong bụng, cha mẹ tôi khéo đặt tên con, chị Hiền em Hoà, cho nên ngoan ngoãn vâng lời là đương nhiên.

Đám cưới của tôi với Nhiễu được tổ chức đúng vào ngày sinh của tôi. Sự trùng hợp này hơi hiếm. Cũng là do cha mẹ tôi đi xem thày tướng số, bảo đấy là ngày đẹp, hợp với chuyện kết hôn. Vào cái thời khoa học kỹ thuật tiến bộ như vũ bão mà có mấy ai bỏ qua được cái thủ tục vớ vẩn ấy đâu. Người con gái sau khi lấy chồng coi như lấy dây tự trói mình. Có người coi là tự tuyên án khổ sai. Các thi sĩ thì ví như sáo đã nhốt lồng, hết bay nhảy tự do! Còn tôi lấy chồng cũng là xong một việc ở đời. Sa vào một nhà có học hành, môn đăng hộ đối, thế là toại nguyện rồi còn gì. Tôi lấy chồng như làm xong một nghĩa vụ.

Trước ngày cưới, tôi được cha mẹ tẩy rửa cho hết những gì còn mơ mộng ở tuổi mới rời ghế sư phạm. Quanh bàn nước cha mẹ tôi làm như họp tổ chuyên môn, cha nói trước, mẹ nói sau, rồi tôi nói sau cùng như chỉ để tiếp thu chủ trương chính sách và chấp hành mệnh lệnh.

Cha tôi nói – Lấy thằng Nhiễu là thực hiện giao ước của cha mẹ hai bên từ  ngày còn hàn vi, cùng là giáo viên với nhau, lại cùng đồng hương. Thằng Nhiễu được học hành chu đáo. Tuy chỉ hơi sĩ diện một chút.

Mẹ tôi nói – Nhân vô thập toàn con ạ! Ăn ở với nhau rồi sẽ cảm thông hết. Nó sĩ diện với thiên hạ, chứ đâu dám sĩ diện với nhà mình.

Tôi nói – Cha mẹ đã lựa chọn rồi, con biết làm gì khác.

Về nhà chồng được ít ngày tôi mới phát hiện ra rằng, tuy cùng là giáo viên, nhưng phong cách sống của cha mẹ Nhiễu rất khác cha mẹ đẻ tôi. Tôi hỏi Nhiễu vì sao anh không theo con đường cha mẹ dạy học, mà ngoặt sang đường khác? Nhiễu bảo do cha mẹ anh đã lập trình, có thực mới vực được đạo, nghề dạy học được tiếng, nhưng kiết, chả mài cái tiếng ra mà ăn được, phải nghề nào kiếm được nhiều tiền mới lo chạy cho con theo học. Vì thế mà Nhiễu học ngành kinh tế.

Cùng là giáo viên nhưng cha mẹ tôi vẫn nguyên những gì xưa cũ cổ hủ, còn cha mẹ Nhiễu tân tiến hơn nhiều. Chính vì vậy mà có lần tôi cảm thấy rất tự ái vì mẹ Nhiễu chê cha mẹ tôi chỉ biết quanh quẩn mấy trang giáo án chán ngấy, còn chẳng biết thời thế xoay vần ra sao. Hiền lành thật thà thế chỉ có mà chết rạc.

Nhiễu nhìn tôi có ý như : này cô vợ yêu dấu, phải biết rút kinh nghiệm là vừa, sống sao cho thoáng, chứ cứ đem nền nếp cũ về nhà này là không thích hợp đâu. Xem ra bất cứ việc gì Nhiễu đều có ý so sánh giữa gia đình anh với gia đình tôi. Phải biết thích nghi, phải biết thức thời, cô vợ yêu dấu nhé!

Biết rằng sống chung cùng một gia đình sẽ có nhiều chuyện khó xử, khi tôi đề xuất xin ra ở riêng, cha mẹ Nhiễu đồng ý ngay. Sẵn mảnh đất tám chục mét vuông cha mẹ Nhiễu mua khi mở đường đã được xây thành biệt thự. Cha mẹ Nhiễu về đấy ở dưỡng già. Còn ngôi nhà cũ vợ chồng tôi tiếp thu. Nói là nhà cũ nhưng là nhà hai tầng, tiện nghi chả thiếu gì.

Người đời thường đánh giá mức độ thành đạt bằng nghề nào kiếm được nhiều tiền. Nhiễu cũng vậy. Lắm lúc nghe Nhiễu nói về những chuyện kiếm tiền bằng mọi giá mà tôi cảm thấy gai người. Kiếm tiền và mưu toan kiếm tiền là niềm vui không hề chán nản của Nhiễu. Chẳng biết từ bao giờ Nhiễu đã là đầu mối của những trò chạy chọt. Tôi nghe loáng thoáng ai đó xin học ở đâu, vào ngành nào, thăng tiến ra sao, phải bao nhiêu tiền một xuất. Mỗi lần chia chác Nhiễu cũng thu được một khoản tiền kha khá. Cũng có lần tôi băn khoăn hỏi Nhiễu, nhỡ chuyện lộ ra thì sao? Nhiễu trả lời tỉnh bơ, lộ sao được, cả một hệ thống khép kín, lọt thông tin ra ngoài sao được. Tôi vẫn còn băn khoăn:

– Mấy người chạy việc cho con cái, trông họ tội tội lắm. Chắc nhà họ cũng khó khăn.

– Em hay nhỉ, khó khăn thì họ phải nín thở bóp bụng mà vượt qua, chứ ai làm không công cho họ?

Thì ra, cái nghề chạy chọt này phải lạnh lùng ích kỷ tàn nhẫn mới được! Tôi vẫn chưa thôi băn khoăn:

– Em sợ người ta sẽ tố giác.

– Em lạ thật ! Em ngốc nghếch thật ! Làm mà để người ta tố giác thì       làm làm quái gì !

Tôi không biết nói sao. Chỉ thấy buồn.

Tôi buồn còn một lẽ nữa là Nhiễu bắt tôi phải từ bỏ nghề dạy học vốn dĩ là nghề tôi yêu mến, để ở nhà chăm lo nội trợ. Tôi sẽ mất nghề. Tôi sẽ phải sống phụ thuộc. Tôi sẽ như cây cảnh. Chỉ chừng ấy điều tôi đã thấy lòng tự trọng của tôi thật sự bị tổn thương. Nhiễu bảo tôi rằng, lương cả năm của tôi chỉ đáng Nhiêũ múa tay trong một phi vụ. Vậy thì vất vả làm gì cho khổ. Tôi phản ứng yếu ớt, bỏ việc sẽ phí công học hành tu nghiệp bao nhiêu năm. Nhiễu xuỳ một tiếng rồi bật cười khinh mạn, tưởng gì, chuyện vặt, an nhàn sung sướng là chúa tể rồi, từ nay không phải nhắc gì tới chuyện đi làm nữa, cứ ở nhà lo cho cơm ngon canh ngọt là được. Tôi chỉ biết ấm ức nói thêm:

– Tôi không muốn mọi người coi thường.

– Em cứ nghĩ loanh quanh làm gì. Anh quyết định rồi, cứ thế!

Do công việc, Nhiễu liên tục có bạn làm ăn đến nhà. Nhiễu tự khoe một cách thích thú rằng mình là con đẻ của cơ chế thị trường năng động và linh hoạt. Mấy người bạn của Nhiễu thường đến bàn bạc những chuyện mánh mung đánh quả và chạy chọt lo lót ông này bà kia. Họ rầm rầm rì rì như thể buôn bạc giả. Họ kể chuyện cơ quan ông bà nào ăn dày ăn mỏng. Đồng lương chỉ vừa đủ ăn, mà nhiều người hết nhà này lại đến đất kia trang trại nọ. Biết là móc của dân của nước nhưng tìm đâu ra bằng chứng? Không gian lận thì lấy đâu ra? Họ cười. Họ tung hứng. Rồi kéo nhau đi ăn nhậu, toàn những thứ con vua cháu chúa xưa mới được hưởng. Tôi nghe mà chẳng hiểu trời đất ra sao nữa. Tôi tự nhủ, tốt nhất là đừng nghe gì. Biết nhiều càng thêm đau đầu. Với sự hăng hái, Nhiễu suốt ngày bị cuốn vào công việc làm ăn, chẳng mấy khi ở nhà. Sức hấp dẫn của đồng tiền có lúc Nhiễu như quên cả tôi. Nhiễu bảo, em phải cảm thông, của thiên hạ mình không nhanh thu lấy nó sẽ vào tay người khác, cho nên phải biết móc túi người khác hoặc móc túi nhà nước cho vào túi mình. Đấy là nghệ thuật. Bao nhiêu năm làm kinh tế anh đã rút ra bài học ấy. Cũng phải bỏ chất xám ra tư duy cả đấy!

Một mình ở trong căn nhà rộng thênh thang, tôi càng thấy cô đơn đè nặng. Tôi gọi điện thoại cho chị gái đến chơi. Chị tôi bảo bận lắm không đi được, em cố gắng đến với chị. Chẳng có cách nào khác, tôi thuê tắc xi đến nhà chị. Lâu lắm hai chị em mới hàn huyên. Tôi kể hết với chị nỗi niềm tình cảnh của tôi. Nhàn, nhàm chán và cô đơn. Chị tôi ồi lên một tiếng rồi bảo, thế là may cho em đấy, còn chị tưởng được gửi thân vào nhà khá giả nhàn nhã, nhưng đâu có phải. Nhà này khá giả nhưng họ tham việc lắm. Chị lúc nào cũng đầu tắt mặt tối. Nhà họ lấy vợ cho con như thuê người ở. Có lúc buông tay nọ bắt tay kia, không kịp thở. Vì thế mà chẳng hở thời gian để đi đâu. Đấy em xem, tưởng chiều nay em đến chơi sẽ được nghỉ, nhưng mẹ chồng vẫn dặn phải đóng xong lô hàng kịp chuyển cho khách.

Ngắm kỹ nhà chị mới thấy chỗ nào cũng sạch sẽ tinh tươm. Cái tủ cổ gỗ lim đắt tiền được lau chùi đến khó tìm thấy hạt bụi. Bộ cốc pha lê nước ngoài trong tủ kính bóng lộn. Để trang trí là chính. Bộ ấm chén giả cổ tuy đã được thợ thủ công khéo tô vẽ nhưng không dấu nổi sự lộ liễu điêu xảo. Chiếc ti vi màn ảnh rộng được che bởi một tấm vải mỏng sạch bong. Công phu của người mua sắm đã đành, công phu của người chăm chút lau chùi các đồ vật hàng ngày cũng thật là đáng kể. Thứ nào thứ ấy sáng choang. Đồ đạc ở đây đã phần nào nói lên tính cách của chủ nhân. Có chút hợm mình. Có chút khoe của. Thường là những người đã làm ăn khá giả có máu mặt nhưng khá chi ly về đồng tiền. Tôi nhìn khắp nhà rồi bảo chị, lau chùi sạch bong số đồ đạc này hằng ngày chắc mệt lắm. Chị tôi bảo, mệt cũng phải cố thôi chứ biết làm thế nào. Tôi hỏi chị có hay đi mua sắm không? Chị bảo từ ngày lấy chồng mới được chồng mua cho một chiếc áo rét. Quần áo thường vẫn dùng những thứ từ dạo mới cưới. Chị còn nói, đi chợ bữa nào mẹ chồng đưa tiền mua thức ăn bữa đấy. Con dâu không được quản lý đồng tiền. Tất cả tiền nong đều trong tay mẹ chồng hết. Tôi thấy thương hại chị. Tôi an ủi chị, mỗi người một hoàn cảnh, ai cũng có cái khổ. Chị tôi cười nhàn nhạt.

– Chị như kẻ bị cầm tù.

– Thì em cũng khác gì tù! Tù trong cảnh thừa thãi.

– Hoàn cảnh thế, chả tội gì không chơi.

– Một mình ở nhà, quanh đi cái bếp quẩn lại cái ti vi, như thừa chân thừa tay, bứt rứt lắm!

Tiễn tôi ra về, chị tôi vẫn còn nhắc lại, hoàn cảnh em thế là quá sung sướng, chả tội gì không chơi, cứ như chị đây muốn chơi cũng chẳng được. Tôi chỉ biết vâng, nhưng trong lòng thì nghĩ, nào đã biết ai sướng hơn ai. Chị tôi tuy có bị tù túng trong nhà, nhưng chắc là không phải khổ tâm về những chuyện tình cảm, chuyện dư luận xã hội. Tôi vẫn còn dấu chị tôi những chuyện dằn vặt về nhân cách liên quan tới chồng và bạn bè chồng tôi.

Tôi liên hệ, nhà chị Hiền ngăn nắp bao nhiêu thì nhà tôi lộn xộn bấy nhiêu. Nhiễu có thể bạ chỗ nào quẳng đồ đạc chỗ ấy, khi cần thì cuống lên tìm. Điển hình là Nhiễu rất chú ý cái mẽ ngoài. Điều cha tôi nhận xét Nhiễu ” hơi sĩ diện” quả là chính xác. Trước khi ra đường bao giờ cũng chải chuốt vuốt ve, đầu tóc xịt gôm bóng lộn. Nhiễu bảo đối ngoại phải vậy, còn đối nội thế nào chẳng được. Ngày mới về nhà chồng, tôi thấy mấy cái tủ sách to bự được chắn bởi một tấm ri đô. Những cuốn sách dày cộp phủ bụi đến nỗi có cuốn phải lau bụi đi mới đọc rõ chữ. Nhiều cuốn sách còn nguyên nếp xén chưa mở đọc trang nào, trong đó cả sách kinh điển. Đúng là trí thức vờ. Giả vờ trước thiên hạ. Ngày chưa lấy Nhiễu, tôi cứ nghĩ gia đình làm nghề giáo chắc con cái phải ham chuyện văn chương sách vở lắm, nhưng có lần cả nhà ngồi xem ti vi giới thiệu mấy cây bút viết văn mới nổi, Nhiễu bảo chả bằng thời chống Mỹ có nhà văn Trần Nhật Duật làm bài thơ Đường ra trận mùa này đẹp lắm, nổi như cồn. Tôi bảo đấy là câu thơ của Phạm Tiến Duật. Nhiễu bảo Duật nào chả là Duật. Đi nghe thời sự về Nhiễu ra vẻ quan trọng, tình hình tư tưởng hiện thời có nhiều chuyện phức tạp, bọn phản động đội lốt nhà văn như Vũ Thị Hiên và Dương Xuân Hương có những tác phẩm rất phản động. Tôi bảo anh nghe nhầm rồi, đấy là Vũ Thư Hiên và Dương Thu Hương chứ. Nhiễu khăng khăng, nhầm thế nào được, rõ ràng người ta nói thế. Tôi bảo, thôi anh cứ lo cái chuyện kinh tế kiếm tiền của anh, chứ đừng dính tới văn chương thời sự, mệt lắm.

Quả tình, người có chút mơ mộng như tôi khó mà chấp nhận cái tẻ nhạt trưởng giả của ông chồng. Tôi luôn phải tự cưỡng lại sự phản kháng. Không giống như sự cam chịu lúc còn ở với cha mẹ tôi. Lắm lúc tôi muốn phá bung. Nhưng phá gì thì tôi không cắt nghĩa nổi. Hằng ngày Nhiễu vẫn đi làm, vẫn tự đắc nói với tôi, thu nhập một ngày bằng cả tháng lương của tôi trước đây, dặn tôi ở nhà lo sao cho cơm ngon canh ngọt.  Trước khi đi làm, Nhiễu thường dặn tôi:

– Vợ yêu dấu, ở nhà nhớ cẩn thận, chú ý kẻo kẻ trộm nó lẻn vào cuỗm các thứ. Thời buổi này không lơ là được đâu.

Tôi khác gì thần giữ của cho Nhiễu. Để cho Nhiễu đi về thất thường. Luôn lấy lý do công vụ này phi vụ khác cho nên không chủ động được giờ giấc. Tôi nghe thế biết thế. Chứ làm sao biết được Nhiễu làm những chuyện gì ở đâu.

Điều làm tôi sôi sục bực bội là có người nói với tôi Nhiễu cặp bồ với một cô ca ve. Những buổi đi về thất thường là Nhiễu đến khách sạn với bồ đấy. Tin ấy đối với tôi như dao cứa ruột, buộc tôi phải để ý từng đường đi lối bước của Nhiễu. Một buổi chiều Nhiễu đi làm về, vừa tắm rửa xong, chưa kịp ăn cơm, Nhiễu bảo có việc đi tiếp khách ở cơ quan, phải đi gấp, dặn tôi cứ ăn cơm, không phải đợi. Tôi phóng xe máy bí mật đuổi theo. Quả nhiên Nhiễu đến khách sạn Hương Đồng. Bất chấp lễ tân ngăn cản, tôi xông đến đập cửa phòng Nhiễu vừa vào. Rất lâu sau Nhiễu buộc mở cửa, nhưng cô gái ca ve đã tuồn cửa sau mất hút. Tôi không kìm nén được nỗi uất ức, đổ lên đầu Nhiễu những lời lẽ tàn tệ:

– Không ngờ anh khốn nạn vậy. Khốn nạn quá! Thì ra từ lâu anh đã biến tôi thành con rối. Anh muốn tôi là cây cảnh trong nhà. Để anh mặc sức chơi bời, đàn đúm. Thà anh cứ công khai bồ bịch với đứa nào tử tế. Đằng này lại thậm thụt với ca ve. Thật xấu hổ.

– Đã có gì quan trọng mà em làm ầm ỹ lên.

– Anh là con người giả tạo. Là con người đê tiện.

Tôi càng to tiếng lấn át Nhiễu. Bất ngờ Nhiễu đẩy tôi ngã vụi xuống chân cầu thang. Đau đớn hơn là Nhiễu rủa tôi: đồ mất dạy! Rồi mặc tôi gượng mãi mới đứng dậy nổi.

Tình cảm giữa tôi và Nhiễu rạn nứt từ đấy. Nhiễu cố làm lành với tôi. Tôi lặng lẽ. Nhưng cũng không thể lặng lẽ lâu được. Người ta khuyên tôi phải biết vị tha. Và tôi như không để ý tới chuyện đã qua.

Mấy tháng sau tôi nói với Nhiễu:

– Ơ” nhà buồn lắm, cho em đi sinh hoạt câu lạc bộ sức khoẻ với mấy chị hàng xóm nhé!

Nhiễu ậm ờ rồi bảo, tuỳ.

Nhàn rỗi. Chả tội gì mà không chơi!

Tôi ghi tên sinh hoạt câu lạc bộ thể hình.

Đấy là cái nguyên do đầu tiên khiến tôi lao vào cuộc phiêu lưu tình cảm. Không ai khác, chính là người đã hướng dẫn tôi tập những động tác nhập môn chỉnh eo chỉnh mông thư giãn cơ thể. Chàng trai trẻ trung cơ bắp nổi hằn, mỗi khi vận động từng thớ thịt cuồn cuộn đầy sinh lực. Đặc biệt là cái mùi mồ hôi rất lạ. Mùi mồ hôi của người năng vận động, cường tráng, quyến rũ. Cậu ta tên Tân. Mỗi khi hướng dẫn thị phạm, cậu áp sát người tôi, uốn nắn từng động tác. Là vô tình, nhưng người tôi nóng ran. Cậu ta nhận xét: chị có thân eo rất lý tưởng, nếu luyện tập đúng phương pháp sẽ giữ được hình dáng thật hấp dẫn, đẹp. Tôi cảm thấy thích thú với những lời nhận xét ấy. Mặt tôi lúc ấy đỏ bừng.

Hàng ngày tôi đến câu lạc bộ thể hình một giờ, còn phải về trông nhà và lo cơm nước theo yêu cầu của Nhiễu. Một giờ đó là khoảng thời gian thật sảng khoái đối với tôi. Như con chim được sổ lồng, tôi được chuyện trò cười nói vô tư với mọi người. Và, đặc biệt đối với cậu Tân. Cậu trẻ hơn tôi năm tuổi, nhưng nói năng khá chững chạc đàng hoàng, “rất đàn ông” trong con mắt tôi. Tôi luôn luôn phải giữ ý. Nhưng hình như càng giữ ý càng bộc lộ vẻ thiếu tự nhiên. Tôi thầm rủa cái tính đàn bà của mình. Cậu Tân chừng như không để ý điều đó.

Có lần Tân bảo tôi, chị Hoà bỏ nghề dạy học thật là phí. Bao nhiêu người mong chẳng được. Tôi thú thật, ngày ấy thu nhập thấp, chứ bây giờ chả đến nỗi nào. Nhiều người dạy thêm, đời sống cũng khá. Nhưng ông chồng mình bắt phải ở nhà làm nội trợ. Tân thông cảm, phụ thuộc lắm. Tân nắm lấy tay tôi rồi nói, kể cũng tiếc thật, em mà như chị, em sẽ không nghe bỏ nghề, không chịu lép vế. Tôi bảo giờ biết làm sao được. Tân giữ tay tôi rất lâu, và tôi cũng không muốn rút tay mình ra. Thôi có gì chuyện qua điện thoại nhé, đã đến giờ tôi phải về cơm nước. Tôi hẹn Tân như vậy. Có người chia sẻ thấy nhẹ lòng biết bao.

Tôi thú thật đã mê Tân. Tôi mê Tân còn bởi những câu thơ không biết của Tân hay của ai mà Tân đã đọc lúc điện thoại cho tôi.

Chưa quên tóc dài

                        Kìa màu mắt ai

                        Mơ chỉ một ngày quên đi u hoài

                        Người ta qua sông

                        Hình như mưa chưa ướt áo

                        Cơn gió thời hồng hoang

                        Xanh miền huyền ảo

                        Thôi ta ở lại

                        Thôi người đừng đi

                        Dẫu mây kia hoang dại…

 

Tôi nhắn tin cho Tân- Dê con đừng ngứa sừng.

Tân nhắn tin lại cho tôi- Dê con, sừng mới ngứa.

Tôi nhắn- Chị không đùa đâu. Chớ có lãng mạn trẻ con.

Tân lại nhắn- Thì ai đùa? Nghiêm túc đấy!

Tôi không nhắn nữa. Tránh mặt Tân, mấy ngày liền tôi không đi tập thể hình. Nhưng quái quỷ, càng vậy càng thấy như dấm dứt trong lòng. Càng thấy nhớ Tân. Càng mong chờ tin nhắn. Càng thấy thời gian trôi đi một cách vô lý. Đang trong nhà tắm, tôi nghe tiếng tít báo có tin nhắn điện thoại. Chẳng kịp mặc quần áo, tôi chạy ra, hăm hở mở tập tin. Đúng là tin nhắn của Tân- Chị em mình gặp nhau ở café Cây Xoài chiều nay nhé. Đúng 15 giờ! Tôi nhắn lại: OK!

Lúc đầu chỉ nói những chuyện vu vơ. Rồi Tân nói ngắm tôi có nét kiêu sa hấp dẫn rất đoan trang.Tân bóc cam cho tôi. Cử chỉ chăm sóc lịch sự chu đáo, tôi chưa thấy ở Nhiễu bao giờ. Tân nói yêu tôi. Đồng ý không? Tôi bảo tôi đã có chồng, hơn tuổi, là chị, không được phép, nhưng lại để yên cho Tân kéo vào lòng. Những cái hôn bạo liệt. Tôi phản kháng yếu ớt. Tôi đã phản bội Nhiễu. Thấy mình thật tội lỗi. Lại thấy mình thoả mãn, như trả được mối hận với Nhiễu.

Những lần gặp sau, Tân rủ tôi đi khách sạn. Đã quá cái mức bình thường. Ma xui quỷ khiến đã đưa tôi đến với Tân. Bây giờ tôi mới thấy mình thật sự được yêu, thật sự sống với những gì đã có. Tân ghì xiết tôi và không ngớt tụng ca từng đường nét trên cơ thể của tôi. Gần Tân, tôi như được đánh thức bản năng đàn bà trong mình. Tôi ra sức vùng vẫy trong thế giới riêng trời ban cho. Tân đã mang hết khả năng đàn ông để chiều chuộng vuốt ve tôi. Lúc ấy tôi hoàn toàn quên Nhiễu.

Nhiễu vẫn say sưa với các phi vụ kiếm tiền, không hề hay biết những chuyện vừa xảy đến với tôi. Anh là người của cơ chế thị trường, vẫn những áp phe làm ăn mánh mung chạy chọt. Đấy là niềm đam mê đến không cùng của Nhiễu. Còn tôi, vẫn những cuộc hẹn hò bí mật, vẫn đến câu lạc bộ thể hình mỗi ngày một giờ. Tôi thích thú với trò nhắn tin với Tân.

– Mèo lười ơi, đã dậy chưa, để còn đi sưởi nắng.

– Mèo còn phải kiếm cá. Đi kiếm cá với mèo đi!

– Cá để miệng mèo rồi, lo gì!

– Nhưng cá ướp tủ lạnh, buốt răng lắm đấy!

– Cá để tủ lạnh thì rán lại, khó gì.

Trong cuộc phiêu lưu tình yêu vụng trộm này, tôi vừa nơm nớp lo, vừa thấy thích thú. Lắm lúc tôi tự dưng véo von hát, lại có lúc trầm tư không hiểu nổi. Có đêm nằm bên Nhiễu mà tôi chỉ nghĩ đến Tân. Nhiễu tỏ cử chỉ mơn trớn trên thân thể tôi mà tôi cứ thấy lạnh tanh, không hề rung động, mặc kệ như một cái xác.

Nhàm chán. Rỗi việc. Tôi lại tìm đến chị tôi.

Chị Hiền vẫn bận rộn với những công việc thường ngày. Tôi bảo cứ vất vả như chị lại hạnh phúc. Vô tư chả phải dằn vặt gì. Tôi lại rỉ rả kể với chị những nỗi niềm mới. Không dấu chuyện gì. Bỗng chị kêu, ối chết, sao em liều thế? Tôi cười, trước chị khuyên em chả tội gì không chơi thôi. Chị tôi bảo, em hiểu nhầm rồi, đấy là chị nói Nhiễu kiếm tiền giỏi cho nên em nhàn rỗi, chả tội gì không chơi. Tôi kể rằng cậu Tân là người lý tưởng với tôi. Chị tôi nổi đoá, em phải chấm dứt ngay! Tôi hỏi, vì sao vậy? Chị tôi nói:

– Tưởng ai, chứ cái thằng Tân dạy thể hình ấy cũng đang đùa giỡn tình yêu với người bạn gái đã có chồng rất thân của chị.

Tôi bàng hoàng nghe như trong tai mình có muôn vàn tiếng ve sôi sục buốt chói khủng khiếp.

 

 27- 9- 2009