Tu tiên

(Thi ca liên hành)

Làng văn có một bác nho điên,
Nhai được răm pho sách thánh hiền.
Lên mặt khinh đời là tục cả,
Cho mình kiếp trước vốn là tiên.

Bởi chưng hầu rượu Hoàng thiên
Lỡ tay vỡ chén cho nên bị đày.
Trời cao Iăn xuống đất dầy.
Chịu ba vạn sáu ngàn ngày khổ sai,

Vắt óc văn thơ được mấy bài,
Bán rao phường phố để sinh nhai
Bán văn mà lại khinh người đọc,
Rằng hiểu văn mình chẳng một ai!

Văn thơ bác cũng lạ đờị.
Toàn là câu truyện nhà Trời, cung Trăng…
Cô Tiên, chú Cuội, chị Hằng,
Những mơ cùng mộng, không chằng không giây

Ra công viết chán lại khen hay.
Văn chẳng ai mua, ấy mới rầy!
Tiên đã xuống Trần thời phải chén,
Lấy gì rượu thịt bữa no say?

Trần gian tri kỷ ai đây
Nghĩ đời luống những ngán thay cho đời
Đem văn lên bán chợ Trời,
Hoạ là Thượng giới có lời khen chăng!

Chích tiên trí đã quyết khăng khăng
Thoát tục, Thiên đường nhất định thăng
Từ giã gia đình cùng xã hội
Thẳng miền non Tản một mình băng

Nồi cơm, hũ rượu thôi quăng!
Định uống nước suối với ăn hoa rừng
Bụi trần rũ sạch lâng lâng,
Một phen tịch cốc quyết rằng tu tiên.

Mặc ai can gián, mặc ai phiền.
Tiên tử tìm đường tới cõi tiên.
Khốn nỗi trời đầy chưa mãn hạn
Khó lòng vượt tục để thăng thiên

Mệnh trời, khôn nỗi đảo điên,
Vả chàng nhập tục đã quen mùi trần
Rượu ty chừa cũng khó khăn
Thịt thơm cơm trắng, không ăn cũng rầy!

Lên núi tu tiên được mấy ngày.
Tu chưa đắc đạo, đói nhăn thây!
Thôi đành lóp ngóp quay về tục
Tu hũ, tu vò, chuếnh choáng say.