Sự tích Hoa Ban

     truyện thơ

 Trên núi rừng Tây Bắc có một loài cây, lá và hoa đều mang hình trái tim, gọi là Hoa Ban. Hoa này còn được gọi là hoa “Trái tim bất tử”.

    Thuở xa xưa lắm rồi

Có một nhà phìa tạo

Giàu có nhất bản mường

Khét tiếng là khắc nghiệt

Lão đi khấn thần đất

Lại đi cầu thần trời

Sinh một người con gái

Đặt tên là Nàng Ban

Nàng càng lớn càng đẹp

Làm mê mẩn bao chàng

Nhưng tình yêu của nàng

Chỉ dành riêng có một

Với chàng trai nghèo khó

Từ nhỏ đã mồ côi

Xót xa phận đi ở

Thua thiệt cả một đời

Chàng Bản mang họ Lò

Chăm làm và nhân hậu

Đã cùng nàng hẹn hò

Trên đồng đêm trăng sáng

Giỏi võ lại giỏi khèn

Từng gậy tre diệt hổ

Trong hội thi bắn nỏ

Không ai địch được chàng

Trong hội xoè của bản

Tay nắm trong bàn tay

Chàng gửi trong “câu khắp”

Tình yêu dành tặng nàng

Chàng đem chiếc “khăn piêu”

Của Mẹ dành để lại

Đem tặng cho người yêu

Giữ làm tin mãi mãi

Chê Chàng Bản nghèo rớt

Bắt con gái chia lìa

Cha nàng mở cuộc thi

Chọn người gả con gái

Bao chàng trai hăng hái

Tìm đến để trổ tài

Nhưng không có một ai

Dành được phần chiến thắng

Phìa nổi giận ngấm ngầm

Bắt Chàng Bản trói lại

Đem thả xuống vực sâu

Trong mịt mùng đêm tối

Chàng được Thần Núi cứu

Lại trở về bản mường

Nàng Ban đến với chàng

Nếu chết thì cùng chết!

Giả chiều lòng Nàng Ban

Cha nàng vờ chấp thuận

Nhưng để rồi mưu toan

Đày chàng đi biệt xứ

Nơi thăm thẳm núi cao

Nơi đàn đàn thú dữ

Nơi ngày đêm gió hú

Nơi bạc lá cây rừng

Cốt sao chàng phải chết

Trước hùm beo rắn rết

Trước vách đá cheo leo

Trước hang cùng họng thác

Rồi cha nàng tìm mối

Gả con cho nhà giàu

Một anh chàng lêu lổng

Chỉ giỏi ăn giỏi chơi

Đám cưới đã định rồi

Không thể nào trì hoãn

Nhưng Nàng Ban chẳng thể

Lấy người mình không yêu

Van xin cha chẳng được

Đêm nàng trốn lên rừng

Theo đường mòn dấn bước

Quyết tìm người thương yêu

Đi mãi, càng xa hút

Qua núi cao vực sâu

Chỉ thấy đá nhọn hoắt

Chỉ gai toạc da đầu

Đôi chân nàng rớm máu

Đá núi cũng nhuốm màu

Đôi mắt nàng mờ mịt

Biết tìm chàng ở đâu?

Đi đến khi kiệt sức

Nàng ngã gục giữa đèo

Nước mắt đẫm “khăn piêu”

Tiếng gọi chàng tắt lặng

Chàng đã không hề biết

Nàng Ban đi tìm mình

Khi chàng trở về bản

Người yêu biệt dáng hình

Đau xót, quay lại rừng

Chàng lần theo từng dấu

Tiếng khèn như mách bảo

Vách núi vọng thành lời

Nàng đi xa lắm rồi

Chim “từ quy” thổn thức

Đã qua chín ngọn thác

Đã qua mười con đèo

Khèn chỉ lối người yêu

Đang tít nơi đỉnh núi

Chàng băng băng đi tới

Mặc vách đá tai mèo

Khi Chàng Bản tới nơi

Đất trời như chao đảo

Nàng Ban tắt thở rồi

Bên gốc cây đỏ máu

Chàng ôm ghì thân nàng

Cây khèn tan từng khúc

Sương giăng mờ mặt đất

Bỗng hai người hoá thân…

Từ đất đó mọc lên

Một loài cây rất lạ

Chưa từng thấy ở đâu

Rễ bám chặt vách đá

Lá như hai trái tim

Kết vào nhau đằm thắm

Cây bỗng lớn rất nhanh

Giữa bốn mùa mưa nắng

Rồi cây theo về bản

Mọc lên quanh bản làng

Hoa đỏ cùng hoa trắng

Nở lan khắp núi rừng

Dân làng gọi Hoa Ban

Tên của người con gái

Chung thuỷ với người yêu

Đời sau còn nhớ mãi

Hoa Ban kể từ đấy

Cứ mùa xuân nở đầy

Nhắc về chuyện hai người

Có “Trái tim bất tử”

     Yên Bái, 2005