Bác ra đi, cháu chưa làm thơ về Bác
Cháu sợ rằng cháu khóc Bác không vui
Qua dông bão suốt cuộc đời lưu lạc
Bác vẫn giữ nguyên trong sáng nụ cười
Ở nơi đâu cũng thấy Bác mỉm cười
Giữa rét buốt những phương trời băng giá
Góc ngục tối một khoảng trời trong trí nhớ
Là điều tin dữ dội của niềm vui
Nụ cười Người như ánh nắng mai
Giữa hang lạnh lùng sâu Pắc – bó
Những đoàn quân về xuôi như thác lũ
Nụ cười Người sao sáng của niềm tin
Ta vững lòng mỗi bước đi lên
Khi thấy Bác mỉm cười phía trước
Kìa mái tóc chòm râu Người đã bạc
Bác mỉm cười trong đáy mắt trẻ thơ…
Ôi hôm nay nhìn Bác mỉm cười sao ta lại khóc
Nụ cười ấy qua bao nhiêu nặng nhọc
Cả cuộc đời râu tóc trắng như sương
Bao nỗi đau nhân loại Bác đau riêng
Niềm vui Bác chia đều trên trái đất
Niềm vui Bác từ gốc lòng chân thật
Từ yêu thương Người thấm mãi trong ta
Ta càng yêu chồng, vợ, mẹ cha
Yêu bè bạn- một tình yêu mãnh liệt
Yêu cả cuộc đời mà ta chưa hiểu hết
Bác đã giành cho tự thuở trong nôi
Yêu cong sông Bác cho chảy mãi đến chân trời
Những ngọn núi Bác ra đi còn để lại
Vị mật ngọt trên cành trĩu trái
Ngợp màu xanh bờ bãi xóm làng ta
Bác mỉm cười ngay giữa trái tim ta.
-Xuân Quỳnh/ 9-1969-

