(…)
Chiều cao nguyên vời vợi sáng ven rừng
Rồi chảy tràn xuống cỏ nắng rưng rưng
Gió xúc động dường như ngừng hơi thở…
(…)
Khi khôn lớn, cháu lên rừng phương bắc
Mường tượng rằng chú đã bước qua đây
Ðêm rét không chăn lá phủ thân gầy
Ðứng đợi giặc, sao run mờ đáy suối
(…)
Ba chục năm… ờ nhỉ, đã bây giờ
Tóc chú bạc như sương đầm ngọn cỏ
Gương mặt nhăn nheo thời gian sóng vỗ
Vẫn không hề mệt mỏi đắp phù sa
Thảo nguyên rờn sắc biếc trải bao la
Thảm xanh nối với trời cao rộng thế
Ðàn bò bước, làn hương lên rất nhẹ…
Trên cỏ êm, hai chú cháu nằm xoài
Rực rỡ nắng chiều vàng óng củ khoai
Chú trao cháu, đôi môi đằm vị mật
Lại chợt nhớ những ngày nào xa lắc
Bãi cỏ làng vàng vọt nắng hoàng hôn
Mở lá mùng bẻ nửa củ khoai môn
Ăn đắng họng sau buổi cày vất vả…
Võ văn Trực
Mộc Châu, 27.09.1980