MỖI NGÀY MỘT LÊ LỰU – Kỳ 2

Kỳ 2

Chủ nhật sau, bác lại đến nhé! Một điều không thể không nói tới, Lê Lựu giấu bài rất kỹ nhưng ai cũng có thể đọc được bài của anh chỉ vì một lẽ đơn giản, khi tay phải bốc bài thì tay trái anh thường “quên mất” lại xoè cả cỗ bài ra với bàn dân thiên hạ. Có lần anh mắng: “Sao chú cứ nhìn bài của tớ?”. “Bác cứ xoè vào mặt em nên em có không muốn nhìn cũng không được”. “Xoè cũng không được nhìn”. “Nhưng mà nó cứ đập vào mắt”. Tôi cãi. Đi đánh bài với Lê Lựu rất sướng vì đều là chỗ bè bạn và anh thường được mọi người chào đón rất nồng hậu nên mình cũng được hưởng lộc lây. Có lần đến nhà một người bạn, trước khi chơi bài, ông chủ đã chuẩn bị một bàn tiệc toàn sơn hào hải vị với rượu ngoại. Đến nửa đêm, lại thấy bà chủ lễ mễ bê lên một nồi cháo gà nghi ngút khói. Gần sáng, vào toa lét dã thấy chủ nhà bật nước nóng lạnh để các bác đánh răng, rửa mặt. Trước khi ra về, ông chủ còn lại quả cho một lời hẹn đầy hi vọng: “Chủ nhật tuần sau các bác nhớ đến chơi cho vui nhé”. Thế nhưng cũng không khỏi có những hôm buồn thê thảm. Có bữa tôi với anh vét túi chỉ còn đúng 7.000 đồng, hai anh em vào quán gọi 2 bát bún 3000 đồng/ bát với 2 chén nước chè rồi ai về nhà nấy. Lại có bận về nhà dang dở, không muốn làm phiền mọi người lúc nửa đêm, hai anh em đành vạ vật ở phòng làm việc. Không chăn chiếu, không màn mùng, vừa đói, vừa rét, hai anh em thấp thỏm cả đêm chờ trời sáng.

Bùi Hoàng Tám