Phần 2:
4. Góc sân và khoảng trời
Bà Bống bước vào bếp, thấy cái vung nồi cơm rơi dưới đất, vội đến xem. Thôi chuột nó ăn và vục hỏng cả rồi! Bà cụ nhìn quanh, kêu lên:
– Lại còn cái chổi mới, chuột nó tha đâu mất rồi?
Bống cũng ở trên nhà chạy xuống:
– Thế con Miu của cháu có sao không hả bà?
– Ngheo…
Mèo Con vẫy đuôi, ngẩng đầu chào Bống. Bà cụ gắt:
– Con Miu chẳng được tích sự gì cả. Chết thật. Tết nhất đến nơi rồi, cái bọn giặc chuột nó phá thế này thì đồ ăn thức đựng cất đâu cho được!
Bống đến bế Mèo Con lên, hỏi:
– Miu, sao mày không đuổi chuột?
– Ngheo.
Mèo Con chỉ kêu, không biết trả lời thế nào. Nhưng cái Bống không giận Mèo Con. Nó lấy cơm và ít cá kho còn vãi lại trong nồi cho chú mèo. Chú đã đói mềm đánh một mạch, hết veo.
– Bây giờ, cho mày đi chơi nhé!
Bống cởi dây, Mèo Con chạy vụt ra sân.
Mặt trời đã lên cao. Mèo Con tìm được một chỗ nắng ấm, nằm sưởi. Nó giũ lông một hồi, cho hết bụi tro, rồi nằm liếm mình, liếm chân, tỉ mỉ, cho đến lúc trắng nõn hết cả. Xong nó nằm im lim dim mắt, gừ gừ, nghĩ lại chuyện đêm qua. Và chú Mèo Con ngủ một giấc lúc nào không biết.
Soẹt, soẹt, soẹt. Một cái gì đập vào đầu Mèo Con, làm chú ta choàng tỉnh dậy. “Ngheo. Cái gì đấy?
A, chào chị Chổi, thằng Chuột Cống hôm qua nó lôi chị đi tận đâu?”
Soẹt, soẹt, chị Chổi vẫn quét trên sàn, không trả lời. Mèo Con nhảy chồm lên, vờn chung quanh, thò vuốt ra rứt rứt mấy sợi rơm khô của chị Chổi.
– Nhãi con, xê ra cho tao quét!
Chị Chổi đập một cái vào lưng Mèo Con làm chú đau điếng.
– Gớm, chị khỏe thế, sao hôm qua không đập cho thằng Chuột Cống một cái?
– Xê ra nào!
Chị Chổi lại loẹt xoẹt quét qua. Mèo Con nghĩ thầm: “Tại chị Chổi chị ấy sợ thằng Chuột Cống quá đấy thôi, cũng như mình yếu bóng vía thành ra cứ rúm cả người, đến nỗi không kêu được nữa”.
Lúc này Mèo Con thích chí lắm. Nắng ấm, sân rộng và sạch. Mèo Con chạy giỡn hết góc này đến góc khác, hai tai dựng đứng lên, cái đuôi ngoe nguẩy. Chạy chán, Mèo Con lại nép vào một gốc cau, một sợi lông cũng không động – nó rình một con bướm đang chập chờn bay qua. Bỗng cái đuôi quất mạnh một cái, Mèo Con chồm ra. Hụt rồi!
Bướm đập cánh bay lên cao, cười: “Ê, ê, tẽn chửa!”
Mèo Con nhảy một cái thật cao theo bướm, rồi cuộn tròn lăn lông lốc giữa sân, cho đến lúc chạm bịch vào gốc cau. “Rì rào, rì rào, con mèo nào mới về thế?”. Cây cau lắc lư chỏm lá trên cao tít hỏi xuống. “Rì rào, rì rào, chú bé leo lên đây nào!” Mèo Con ôm ngay lấy thân cây cau trèo nhanh thoăn thoắt. “Rì rào, rì rào, ừ chú trèo khá đấy!” Mèo Con ngứa vuốt, cào cào thân cau sồn sột. “Ấy ấy, chú làm xước cả mình tôi rồi. Để vuốt sắc mà bắt chuột chứ!” Mèo Con tiu nghỉu, cụp tai lại, tụt xuống đất. Rì rào, rì rào chỏm cau vẫn lắc lư trên cao.
Mèo Con lại nằm dài sưởi nắng và ngẫm nghĩ.
Kìa kìa, một con bọ gì đang lủi nhanh qua sân. Mèo Con vút đến, chặn một chân lên lưng nó và ghé mũi phập phồng đánh hơi.
– Xì, anh chàng nào mà hôi thế này?
– Úi, úi, em là Gián đất đấy! Anh tha cho em.
Gián đất giãy giụa. Mèo Con nhấc chân lên. Gián đất nhìn trước nhìn sau rồi lại cắm đầu lủi. Nhưng Mèo Con lại nhảy theo:
– Khoan đã! Ban ngày ban mặt anh đi đâu mà lấm lét thế?
Gián đất ngẩng lên, khua hai sợi râu dài:
– Ơ anh này rõ ngây ngô. Cái thân phận vừa nhỏ vừa yếu như tôi mà không lủi khéo thì sống yên thân thế nào được. Mình bé thì phải sợ kẻ nào lớn hơn mình. Anh đến hỏi cậu Cóc tía kia mà xem.
Mèo Con ngoái đầu nhìn theo phía Gián đất vừa trỏ. Thừa dịp ấy, Gián lủi mất.
Cậu Cóc tía bằng nửa nắm tay đang ngồi nghiến răng cạnh hàng rào. Thấy Mèo Con đi tới, cậu lồi hai mắt ra, nhìn trân trân.
– À, ra cậu là Cóc tía, cậu ông Giời đấy! Cậu bé thế, có sợ tôi không?
– Việc gì mà sợ.
– Thảo nào, người ta bảo cậu có cái gan to lắm.
Cóc tía nhếch cái miệng rộng đến mang tai cười:
– Gan ta có gì mà to.
– Thế sao cậu không sợ? Gián đất hắn bảo ai mà nhỏ yếu thì phải sợ kẻ khác kia mà?
– Cái thằng ấy nó chỉ rúc vào các xó xỉnh mà ăn bẩn cho nên gặp ai nó cũng khiếp! Còn như ta, ngày ngày ta đi bắt muỗi, trừ sâu, ta sống ngay thẳng việc gì mà sợ ai. Vả lại cứ sợ thì ngồi mà nhịn đói. Như trong vườn này có thằng Hổ Mang rất ác, chả lẽ ta không dám vào vườn bắt sâu à? Nó gian ác, nó mới phải sợ ta.
Cóc tía nói xong, ung dung nhảy qua khe hàng rào vào vườn.
5. Cuộc chiến với rắn Hổ Mang
Mấy hôm sau, Mèo Con đã thuộc tất cả các ngóc ngách từ trên nhà xuống bếp, từ trong sân đến ngoài vườn. Đến chỗ nào cũng có những cuộc gặp gỡ, những câu chuyện làm cho Mèo Con ngẫm nghĩ. Cả ngày, chú chạy chơi cho đến lúc nào nghe Bống gọi: “Miu Miu về ăn cơm”.
Bữa trưa ấy, Mèo Con lại nằm lim dim mắt sưởi nắng trên thềm nhà. Mẹ Bống đang xay cối thóc ù ù, rào rào. Mấy chú gà con chiêm chiếp xúm xít đến nhặt những hạt thóc vãi.
Bỗng trong chuồng gà nghe quác một tiếng thật to. Quác quác, gà mẹ từ trong chuồng kêu thất thanh, xòa cánh nhảy tót ra ngoài, kêu te tái. Mèo Con vút một cái đã băng mình đến.
“Quác quác, chết chết”. Gà mẹ mắt long lên, đuôi và cánh xù to, cuống quýt. Mèo Con bỗng lạnh người. Một con rắn đang bạnh to cổ, lắc lư cất cao cái đầu, trườn mình lên ổ trứng gà đang ấp.
“Quác quác! Cậu Miu ơi! Cậu Miu cứu lấy ổ trứng của tôi!”
Miu không kịp suy nghĩ gì, nhảy chồm lên giữa mình Hổ Mang. Phịch, cả hai con rơi xuống đất.
Hổ Mang cổ càng bạnh to, mắt như hai hòn lửa, lưỡi thè ra hằn học: “Thằng ranh, mày muốn chết sẽ được chết”.
Vút, cái đầu rắn lao thẳng tới.
Mèo Con quật đuôi, nhảy sang bên tránh được: “Phì, tao sẽ bẻ gãy xương sống mày”. Mèo Con thấy phun dữ tợn, lông dựng đứng lên, răng nanh nhe ra, vuốt nhọn thủ sẵn ở cả bốn chân. Vút, rắn lại lao cái nữa, Mèo Con lại vừa vặn tránh được.
“Quác quác, cậu phải nhảy vòng tròn thì nó mới không mổ kịp”. Gà mẹ ở ngoài, kêu to lên. Mèo Con được mách nước, cứ chồm chồm nhảy tròn xung quanh. Hổ Mang cố xoay theo, cái đầu lắc lư, nhưng nó không mổ được cái nào nữa.
Bỗng chát một tiếng, Hổ Mang gục đầu xuống, quằn quại định chuồn đi. Chát một tiếng nữa, Hổ Mang đã gãy sống lưng nằm thẳng đờ. Mẹ Bống tay cầm cái đòn gánh nện cho cái nữa giập đầu con rắn độc. Hổ Mang hết ngọ ngoạy.
“Cục te cục tác. Ối giời, thôi thoát rồi. Cám ơn cậu Miu nhé!”
Gà mẹ lục cục nhảy lên chuồng, xem ổ trứng có việc gì không.
Bống ở trên nhà chạy xuống, bế Mèo Con lên:
– Úi chào, tí nữa rắn nó mổ chết Miu của chị.
Mẹ Bống bảo:
– Con Miu này thế mà gan, nó đánh nhau mãi với con rắn đấy!