Khi em đan áo ấm cho anh,
Gió còn thổi qua bàn tay lạnh.
Những đôi chim tìm nhau ủ cánh,
Mây đầy trời, rơi rớt nắng mong manh.
Em vội dệt thời gian qua sợi thắm,
Những giờ trưa không nghỉ, những đêm thâu.
Sợi len mịn so sợi lòng rối rắm,
Áo đan rồi, mùa lạnh hết còn đâu!
Em gửi áo lo anh giận dỗi,
Nhận áo em anh lại ngại em phiền.
Đời cán bộ ít giờ nhàn rỗi,
Vì việc chung đôi lúc nhẹ niềm riêng.
Hoa bắt đầu thưa thớt cuối đường xuân,
Cành cây đã sum suê lá đậm.
Tháng ba đến với những ngày nắng ấm,
Bỗng mùa đông trở lại – rét nàng Bân.
Nàng Bân xưa may áo ấm cho chồng,
Áo may xong không còn mùa lạnh nữa.
Nàng Bân khóc, đất trời thương lệ ứa,
Cho rét về đáp lại nỗi chờ mong.
Anh mặc áo của em và cảm thấy,
Bàn tay yêu nhân ấm gấp hai lần.
Thời gian hiểu lòng ta biết mấy:
Có tình người nên có rét nàng Bân.
1957
Nguồn: Tế Hanh, Gửi miền Bắc, NXB Văn học, 1962